Tôi cố gắng phân tích, khuyên anh, thậm chí năn nỉ anh hãy suy nghĩ những hành động của mình nhưng anh cứ mặc cho tôi nói, không quan tâm. Tôi suy sụp hoàn toàn khi nghe anh nói tôi không biết giữ chồng. Tôi quyết định chia tay, anh đồng ý nhưng xin thời gian để anh tìm chỗ ở (đến hết tháng giêng này).
Tôi hết cách để khuyên, từ thẳng thắn, dứt khoát đến nhẹ nhàng khuyên bảo, rằng anh hãy từ bỏ nhu cầu cá nhân để sống vì gia đình, vì con nhưng anh vẫn thế. Anh đi làm thích về lúc nào thì về, không cần biết tôi và con chờ đợi thế nào. Anh đi đâu và làm gì tôi cũng không biết, dù có hỏi anh cũng không thèm trả lời.
Đúng vào ngày mùng một tết, tôi nói chuyện lại với anh một lần nữa nhưng anh vẫn quyết định thế, đến tối hôm đó anh có hành động làm hòa, tôi hiểu anh sẽ ở lại với gia đình. Tôi rất mong chờ điều này, cố gắng vui vẻ bên anh, cố gắng làm tất cả để có thể tốt hơn và xóa đi khoảng cách vợ chồng trong thời gian qua. Thế nhưng chúng tôi vẫn hàng đêm nằm bên nhau trên chiếc giường chia đôi, không một cử chỉ yêu thương hay có những việc mà vợ chồng thường dành cho nhau, như hai người xa lạ khi bước vào phòng ngủ.
Mặc dù tôi đã chủ động những cử chỉ ôm ấp yêu thương nhưng anh né tránh và từ chối. Tôi không biết giữa mình và anh là mối quan hệ gì nữa. Anh luôn né tránh mỗi khi tôi nói chuyện riêng với anh. Chúng tôi chỉ có thời gian riêng là lúc đi ngủ thôi, thế nên tôi đã đợi đến cuối mỗi tuần để nói chuyện nhưng anh vẫn né tránh.