Bố mẹ anh làm nông nghiệp, ông bà thật thà chất phác, từ bé nhà tôi không làm nông nghiệp, chỉ ăn và học, tôi không biết làm gì, nấu ăn cũng rất đơn giản. Bố mẹ chồng cứ tham việc rồi làm suốt ngày, tôi chỉ ăn và chơi ở nhà nên cũng ngại, xin đi làm công nhân ở khu công nghiệp.
Làm được một tuần tôi bị cúm, anh gọi điện về chửi tôi thậm tệ. Anh bảo tôi không làm gì để anh hài lòng, thật sự lúc đó anh mới bộc lộ đúng bản chất của mình. Tôi đã chỉ biết khóc, sau 3 tháng nghén tôi đấu tranh với anh quyết liệt để lên Hà Nội làm việc. Cuối cùng anh cũng đồng ý và để tôi đi. Anh chuyển công tác ra ngoài Bắc làm ở Thái nguyên, còn tôi ở Hà Nội.
4 tháng mang thai anh thờ ơ lạnh nhạt, bỏ mặc tôi một mình ngoài Hà Nội. Tôi tự thuê nhà, tìm việc và lo cho cuộc sống. Tôi cơ cực, không thể xin được việc làm với cái bụng bốn tháng, tốt nghiệp đại học vậy mà thời gian ấy tôi chấp nhận đi làm ôsin, anh vẫn không hề biết. Làm giúp việc theo giờ được gần 3 tuần tôi cũng xin được một công việc văn phòng nhàn hơn, vậy mà tháng ngày bình yên vẫn không đến với tôi.
Chị dâu không ưa tôi nên nói đặt điều với chồng là tôi nói xấu gia đình anh. Chồng càng được đà căm ghét tôi. Đến lúc này không thể chịu được nữa, tôi muốn thoát khỏi gia đình ấy, biến khỏi cuộc đời của chồng nên quyết định chia tay. Tôi đi thật xa để sinh con một mình vì quá mệt mỏi, kiệt sức thật sự. Khi biết được ý định đó của tôi, anh đã cầu xin, kéo tôi trở lại, hứa sẽ thay đổi và gần gũi với tôi nhiều hơn.