Tôi hoang mang lắm, không ngủ được vì những suy nghĩ cứ ập đến, nước mắt đêm nào cũng rơi. Tôi không biết mọi việc sẽ như thế nào, hoàn toàn bị động. Tôi yêu anh, không muốn rời xa anh, chẳng lẽ tôi mong anh sớm bỏ vợ, chẳng lẽ lại đi mong cho một gia đình mau tan vỡ?
Anh trách tôi không chịu chia sẻ, không chịu nói ra suy nghĩ và cứ chịu đựng khiến anh khó chịu, không biết giải quyết thế nào. Tôi phải nói sao giờ, chẳng lẽ anh không hiểu được những lo lắng của tôi?
Tôi chủ động nói dừng lại, muốn dành một khoảng thời gian để anh quyết định mọi việc. Anh không muốn vậy, anh nói làm vậy chỉ là một cách chia tay, nếu không gặp nhau thì tình cảm sẽ phai nhạt dần. Tôi giải thích lý do và nói hết những suy nghĩ, cảm giác anh chẳng chịu hiểu, anh cứ cho rằng tôi muốn chia tay. Tôi đâu muốn chia tay, không được gặp nhau tim tôi đau như cắt, tôi nhớ anh đền cồn cào, thấy khổ sở quá.
Tôi có suy nghĩ khá hiện đại, trong cuộc sống nếu không mang lại hạnh phúc cho nhau, tình nghĩa đã cạn kiệt thì giải thoát cũng là nhân đạo. Nhưng thực tế sao khó quá, tôi biết mình đang làm khó và tạo áp lực cho anh.
Tôi làm như vậy đúng hay sai, có khiến anh sáng suốt quyết định mọi việc, hay tôi sẽ mất anh mãi mãi? Tôi sợ mình sẽ mất anh, không muốn bất kỳ một tình yêu nào nữa, tôi đã trải qua quá đủ rồi. Tại sao tình yêu, hạnh phúc lại là điều trái ngang, mơ hồ đến vậy?
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)