Buồn lắm, đau lắm, chỉ biết khóc một mình thôi, nào dám chia sẻ cho ai bao giờ. Trước mặt mọi người dù là chuyện gì đi chăng nữa tôi vẫn luôn cố cười, chỉ khi ở một mình mới dám nức nở. Gia đình? Bạn bè? Có chứ nhưng cũng chẳng ai hiểu cả. Được sinh ra đâu có quyền lựa chọn hoàn cảnh, lựa chọn vẻ ngoài tự nhiên của mình, ai chẳng muốn xinh đẹp nhưng ở đâu đó trong thế giới này có những người như tôi kém may mắn khi nhận toàn những tính trạng không hoàn hảo từ bố mẹ, thực sự bản thân tôi hay những người đó đâu muốn như vậy.
Cũng không hiểu có phải ông trời đang trêu ngươi không mà tôi được sinh ra là đứa con gái thứ hai trong nhà, chẳng mấy ai chào đón sự có mặt của tôi cả, hơn nữa vẻ ngoài của tôi khó nhìn với mũi tẹt, mắt lại nhỏ, môi dày, lùn. Mỗi khi đi học tôi lại ước được ở nhà để không phải đối mặt với ai, muốn được về nơi yêu thương của mình, ấy vậy mà đến khi về nhà lại muốn được đi mãi. Bố mẹ nhìn thấy tôi như thấy gai trong mắt, nhiều đêm chỉ biết nằm úp mặt khóc, rồi nghĩ quẩn. Liệu có nơi nào thật bình yên để tôi và những người bất hạnh như tôi có thể yên lòng ngủ một giấc thật ngon và tỉnh dậy với nụ cười trên môi không?
Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com