Tôi cần vốn để trả tiền mặt bằng công ty, tiền ăn, tiền chi hàng tháng. Thời gian đầu còn có tiền để chi tiêu nhưng về sau công việc chưa ổn định, hơn nữa tôi lại mới mua xe nên khó khăn, anh dường như không giúp được. Lắm lúc mệt mỏi quá, tôi nghĩ lại thấy anh thật tệ và quá non nớt so với mình. Tôi từng cằn nhằn, gây áp lực cho anh, chỉ muốn anh sống cầu tiến hơn, có thể đảm bảo cho tôi cuộc sống vững chắc trong tương lai, vì hai đứa đều là dân tỉnh, có ý định bám trụ lại thành phố này.
Tôi 23 tuổi rồi, nếu anh yêu một người nhỏ tuổi hơn anh có thể sống thong thả, ung dung, nhưng khi yêu tôi, người cùng tuổi, anh phải chấp nhận sống già dặn hơn những người bằng tuổi chứ không thể sống như vậy. Anh cũng rất buồn, thương tôi nhiều nhưng không làm gì được để giúp tôi. Tôi thấy anh không bản lĩnh và hoài nghi vào sự lựa chọn của mình. Nhưng nghĩ lại, anh chưa ra trường, tôi đòi hỏi ở anh công việc, sự già dặn có phải là quá?
Cũng nói thêm, trong mối quan hệ hai người, chúng tôi bình đẳng, anh có phần yêu chiều tôi nhiều hơn, nhưng có một điều khiến tôi buồn và hoài nghi về sự lựa chọn của mình là mẹ anh không đồng ý anh yêu tôi. Bà phản đối rất quyết liệt. Tết năm trước, lần đầu tiên anh đưa tôi về nhà, mẹ anh không tiếp tôi, tôi chào bác không chào lại, bỏ đi ăn cơm. Tôi cũng khá bình tĩnh, vẫn ngồi lại đến khi bố mẹ anh ăn xong cơm mới xin phép ra về.