Ngày tôi còn đi học, dù phải bon chen với cuộc sống bằng nhiều công việc làm thêm, anh cũng không giúp đỡ gì. Năm thứ 4 đại học, tôi thấy anh ở ký túc, ăn uống thiếu chất, ốm yếu và còn bị chảy máu cam, thương anh tôi quyết định hai đứa dọn về sống chung để có thể nấu ăn, chăm sóc anh. Tôi khá mạnh mẽ và tư tưởng khá thoáng nhưng thực sự rất nghiêm túc trong mối quan hệ này nên rất lo lắng cho anh. Tôi nghĩ hai đứa đều xa quê, lo lắng cho nhau cũng tốt.
Từ ngày sống cùng tôi mới biết anh lười biếng, nhưng nghĩ anh còn đi học, mỗi người có một cách sống khác nhau nên không ép anh bất cứ việc gì. Rồi tôi ra trường trước anh một năm, khi đi làm cuộc sống và suy nghĩ của tôi có phần thay đổi. Dường như tôi quan tâm đến vật chất hơn, có lẽ gánh nặng vật chất đối với tôi quá lớn, vừa lo tiền ăn uống, nuôi sống bản thân, vừa lo tiền phụ ba mẹ trả nợ, lại mở công ty riêng nên chi khá nhiều.
Tôi thấy mệt mỏi hơn, khó chịu với sự lười biếng của anh, dù biết anh chưa ra trường nhưng vẫn mong anh đi làm thêm gì đó để phụ giúp mình. Sống chung, gia đình anh khá giả nhưng tôi không phụ thuộc anh về kinh tế, hơn nữa bản thân không bao giờ muốn như vậy, nhưng ít nhất tôi muốn anh san sẻ những khó khăn mình đang gặp phải.