Nói về chồng, anh sống rất thực tế, không bao giờ cho ăn mày, trong mắt anh, họ toàn là người đi lừa đảo. Anh luôn cấm đoán và thấy khó chịu khi tôi rút tiền cho họ. Tôi đã nói với anh, nếu anh không thích thì không cho, không nên cấm đoán tôi. Anh có thể dẫn mọi người đi ăn uống, trả tiền triệu không thấy tiếc, trong khi họ đều kiếm ra tiền, cớ gì anh phải bao họ? Một tuần anh dẫn tôi đi ăn hai ba lần, mỗi lần cũng hết 500 nghìn. Tôi cũng kiếm được tiền, lương cơ bản tôi 15 triệu/tháng, tôi làm xuất nhập khẩu kiêm mua hàng.
Tôi không quá tham lam, nên không kiếm được nhiều, anh luôn nói tôi rằng tôi ngu ngốc, ngồi chỗ đó mà không biết kiếm. Anh nghi ngờ tôi kiếm được, nhưng để vốn riêng hoặc cho bố mẹ. Tôi đã giải thích và yêu cầu anh không nên can thiệp quá sâu vào công việc của tôi. Về việc khó có con, bình thường anh không bao giờ dằn vặt, anh luôn nói với tôi phải cố gắng. Vì chúng tôi là mối tình đầu của nhau, tính ra, ở bên nhau cũng được gần chục năm rồi, anh nói dù thế nào cũng không bao giờ bỏ tôi. Tôi cảm động vì điều đó.
Rồi chính anh lại không bước ra khỏi nỗi đau đó. Anh không muốn tôi đi thăm bà đẻ, dù là bạn bè thân thiết hay anh chị em họ hàng. Khi mọi người hỏi điều gì, tôi tư vấn, anh thường đay nghiến: Thân mình không lo nổi còn đi lo cho người khác. Bất kỳ việc tôi giúp đỡ ai, anh cũng nói như vậy. Thực sự, anh không hiểu mỗi lời nói như cứa sâu vào nỗi đau của tôi. Tôi không muốn bố mẹ buồn nên cũng hạn chế việc than thở, chỉ có mình anh để dựa dẫm, nhưng anh toàn làm tôi đau lòng thêm. Động chút là anh chửi bậy, mày tao, “mày không sống được với tao thì cút”.