Những năm 90-91 phong trào đào vàng thổ phỉ, bố tiếp tục vay mượn để lên vùng núi làm ăn. Mẹ ở nhà nghe tin, biết việc này nhiều rủi ro, sợ ba nhiễm các tệ nạn và bị nguy hiểm, một thân một mình tìm tới chỗ ba kéo về nhà, những nợ đó mẹ lại tần tảo trả. Tôi nhớ có những lúc nhà chỉ ăn cơm vừng, lá rau khoai cả năm nhưng mấy mẹ con lúc nào cũng vui vẻ bên nhau.
Ba về một thời gian mẹ lại nước mắt ngắn dài khi biết ba đi cùng người đàn bà khác. Mẹ khuyên can còn bị ba đánh, đập phá nhà cửa, hàng xóm không ít lần phải sang can ngăn, cứu giúp mẹ con tôi. Ba nhiều lần bỏ nhà đi du lịch cùng người đàn bà khác để mẹ cực khổ gồng gánh gia đình. Lúc còn nhỏ chúng tôi luôn ý thức được nỗi khổ của mẹ nên học hành chăm chỉ, không đua đòi, làm thêm giúp mẹ việc nhà, thành tích học tập luôn đứng đầu lớp, mỗi lần họp phụ huynh mẹ cười rạng rỡ nhất.
Rồi anh em tôi cũng đỗ đại học, đây là sự an ủi lớn lao với mẹ. Chúng tôi ra trường đi làm, lấy vợ, sắp đón những sinh linh bé bỏng, tưởng chừng tuổi già giúp ba nền tính hơn nhưng mới đây ba lại đánh đập mẹ để lấy lý do đi khỏi nhà.
Tôi không còn niềm tin và mong muốn khuyên can ba nữa vì biết rằng cũng chẳng được bao lâu lại đâu vào đấy. Một năm nhà tôi sóng gió không dưới chục lần, giờ nghĩ tới mẹ tôi muốn thuận theo yêu cầu của ba, chính thức cho mẹ tự do, chia tài sản để mẹ có những ngày tháng vui vầy đúng nghĩa cùng con cháu. Dù biết nếu làm vậy mẹ con tôi sẽ mang tiếng với xã hội là gia đình tan vỡ, ngại ngùng với bố mẹ các bên thông gia của chúng tôi và làng xóm, nhưng tôi nghĩ chỉ còn như vậy mẹ mới thực sự được yên ổn cùng chúng tôi.