Tôi năm nay đã 22 tuổi, nhưng đi đâu làm gì, đi với ai cũng phải báo cáo cho bố mẹ, đi chơi hơn 10h30 chưa về thì gọi điện thoại liên tục, lúc nào cũng xem tôi như đứa trẻ 3 tuổi vậy. Tôi biết bố mẹ làm vậy là yêu thương tôi, nhưng hãy để tôi tự do, đừng kiềm hãm tôi quá. Hãy để tôi vùng đôi cánh tự do, kể cả bạn trai tôi cũng không có quyền lựa chọn thì tôi làm được gì nữa.
Tôi mệt mỏi lắm, hễ có ai bên tôi, lo lắng quan tâm thì bố mẹ lại bảo họ có ý đồ không tốt, tỏ vẻ khó chịu với tôi, và rồi cuối cùng tôi không còn bạn bè, người quan tâm. Giờ đây tôi tìm được người bạn trai thật sự yêu thương thì bố mẹ lại như vậy. Bố mẹ sợ tôi rời xa, luôn muốn tôi bên cạnh, không muốn chia sẻ tôi với ai khác nữa. Điều đó khiến tôi khó chịu lắm, chẳng lẽ tôi chỉ có một mình, không bạn bè, không ai bên cạnh, thậm chí không lấy chồng thì bố mẹ tôi vui lắm sao?
Đôi khi tôi tức giận nói rằng bố mẹ thấy ai có công việc, có nhà có tiền của thì bố mẹ giới thiệu, con sẽ đồng ý cưới ngay người đó. Đã nhiều lần mệt mỏi quá mức, tôi muốn nói lời chia tay với anh, nhưng tôi sợ sau anh sẽ không còn ai yêu thương tôi như anh, bởi trước anh tôi đã có những người bỏ lại tôi sau lưng và lãng quên tôi không lời chia tay.