Tôi ngây thơ nghĩ ông bà giờ thương mình và cháu nên làm vậy, tôi vội vàng gọi điện cho mẹ ra đón, nhưng có ai ngờ tai họa ập đến lần nữa. Mẹ tôi đi tàu hơn 400 cây số ra, nghĩ đón con gái và cháu ngoại về thăm nhà, niềm vui chưa hết thì nghe ông bà tuyên bố một câu trao trả con gái, ngay cả người chồng mà tôi yêu thương cũng nghe lời bố mẹ, lời chị gái mà rủ bỏ mẹ con tôi, lòng tôi như nghẹn lại, cay đắng.
Tôi trở về cùng mẹ trong nước mắt, trong đắng cay tủi nhục. Mẹ thương tôi, suốt ngày động viên an ủi, chồng tôi chắc suy nghĩ lại và muốn vào đón tôi nhưng nhà chồng nhất quyết không cho và còn bảo nếu vào đón mẹ con tôi thì đừng bao giờ trở về nữa. Anh chùn bước, bỏ mặc hai mẹ con tôi trở về một mình trong tủi nhục.
Giờ ngồi viết những dòng chữ này khi con gái tôi đã hai tuổi, sau bao nhiêu tủi nhục tôi cứ tưởng mình đã đỡ khổ, nhưng không, chuyện ngày nào lại sắp lặp lại lần nữa. Một hôm tôi đang thổi cơm bà hỏi: Mày còn cái họ (một số nơi gọi là phường, hụi) lấy nốt về mà trả nợ tiền sơn nhà không lại phải vay lãi. Tôi bảo bà: con tính sang năm lấy nốt để trả nợ cho chị chồng và tiền nợ sinh viên.
Bà tỏ mặt giận và không nói thêm câu gì, sau đấy ông bà gọi tôi lại và chửi như tát nước vào mặt: mày phải trả nợ gì cho nhà tao, loại như mày bôi tro trát trấu vào mặt tao. Người tôi run rẩy sợ hãi và xin phép ra ngoài. Tôi tưởng nghe ông bà xỉ nhục, chửi vả là quá đủ rồi nhưng đến tối chị chồng ra và gọi tôi nói chuyện, mới nói có một vài câu mà bà đã lên giọng: mày khinh bố mẹ tao. Bố tao, mẹ tao chỉ được có thế thôi. Mày sống vừa vừa thôi. Mày mà như thế này thì sẽ còn nhiều chuyện nữa đấy.