Tôi như không còn nước mắt để rơi nữa vì quá nhiều nỗi đau, quá nhiều tổn thương, nhưng mọi chuyện không dừng ở đấy cho đến khi con tôi được 3 tháng. Lúc đấy tôi bị sốt phát ban, sốt cao, mặt đỏ bừng, ngoài trời thì mưa to, hai mẹ con co ro nằm một mình trong căn phòng bị dột, tôi gọi cho chồng vì anh làm cách nhà khá xa nên không thể về kịp. Anh gọi cho bà bảo bà bế cháu và đi mua thuốc hộ tôi, bà vào hỏi tôi bị làm sao và sau đấy bỏ sang hàng xóm chơi cũng không nỡ bế con hay thuốc men cho tôi.
Mệt quá, tôi gọi cho anh chồng, anh qua bế cháu về ngoài nhà anh rồi đi mua thuốc cho tôi. Sau đấy tôi bị biến chứng và phải vào bệnh viện gấp, ông bà không hỏi han lấy một câu, không được một bát cháo. Tôi sợ con bị lây nên nhờ ông bà bế nhưng chỉ được một lúc lại bế vào trả tôi. Chồng tôi cũng phải đi làm suốt ngày nên không lo lắng cho hai mẹ con được và có lẽ anh cũng nghĩ có ông bà ở nhà nên yên tâm đi làm.
Tôi không hiểu ông bà xem tôi là gánh nặng nên ghét bỏ, xua đuổi tôi hay vì một lý do nào khác, cho đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu và một bi kịch nữa lại ập đến, thật khủng khiếp! Hôm ấy tôi vẫn chưa khỏi ốm, ông bà gọi vợ chồng tôi ra và bảo: Bố mẹ bán được ít đất có chút tiền nên xây lại cái nhà, giờ con bận con nhỏ, nhà lại sắp phá bỏ, bố mẹ cho con và cháu về trong ngoại một thời gian xây nhà xong bố mẹ vào đón.