Ngôi nhà cấp bốn nhỏ và lụp xụp vốn nhìn đã buồn giờ thêm thê lương ảm đạm. Tối đến ngồi xem ti vi đến 8 giờ bà đã nhắc tắt ti vi đi ngủ, tôi tắt ti vi và giục chồng: Đi ngủ đi anh, mai còn dậy sớm. Chẳng hiểu ông bà nghĩ gì mà vùng dậy gọi vợ chồng tôi ra và quát, thực sự là tai tôi như ù đi: Ông nói tôi là loại không ra gì, đã chửa trước được rước về lại không biết đều.
Rồi nói rất nhiều mà tôi không thể nhớ nổi, mà nhớ để làm gì chứ, chỉ thêm đau lòng. Tôi chỉ thấy tội nghiệp đứa con vô tội chưa chào đời mà phải nghe những câu thật tàn nhẫn, đứa con tội nghiệp hình như thương mẹ nên không bỏ mẹ mà đi dù cho bao nhiêu lần tôi tưởng mình như kiệt sức.
Những chuyện đấy có là gì đâu cho đến khi tôi sinh con ra. Ngày sinh con, mẹ đẻ tôi ra thăm cháu, nhìn con khổ mà đêm đêm bà không cầm nổi nước mắt. Ông bà đối xử với mẹ tôi không ra gì, tôi tự nghĩ mình bất hiếu đã làm mẹ phải khổ. Khi con gái tôi đầy tháng, vì ăn uống khổ sở nên người tôi chỉ còn da bọc xương, xanh xao như tàu lá chuối. Chồng thương tôi nhưng chưa bao giờ dám nói nửa câu cho vợ đỡ khổ. Tôi muốn gội đầu cũng phải bê chậu nước ra tận đầu đường vừa dỗ con vừa gội, muốn tắm phải chờ chồng về trông con mới được tắm.
Bận bịu với con nhỏ, con lại hay quấy khóc ban đêm nên tôi không thể ngủ ngon giấc, đến tận sáng mới chợp mắt được tý nên không thể dậy lo cơm nước cho ông bà như mọi hôm nên sóng gió bắt đầu ập đến đầu tôi. Khi đang cho con bú trong buồng, tôi nghe văng vẳng bên tai tiếng bà nói với ông: Ông phải bảo nó dậy sớm nấu cơm cho tôi ăn đi làm chứ. Và từ đấy trời rét căm căm có khi xuống 8 độ tôi cũng bỏ con cho bố nó để dậy nấu cơm cho ông bà ăn, mặc cho con khóc.