VN88 VN88

Tâm sự cay đắng kiếp làm dâu

Nhưng một người đàn ông sống có trách nhiệm như anh đã quyết định sẽ sinh con ra trên cõi đời này. Anh đã cầu xin tôi anh sẽ lo cho tôi và con một cuộc sống đầy đủ. Vì thương một sinh linh bé bỏng đang lớn dần và cũng vì yêu anh nên tôi chấp nhận về làm dâu nhà anh. Cũng từ ngày đấy cuộc sống của tôi chỉ toàn nước mắt và cay đắng.

Nhà anh nghèo, tư tưởng bố mẹ chồng còn phong kiến quá khiến nhiều lúc tôi thấy mệt mỏi kinh khủng. Lúc cái thai được năm tháng, mặc quần bình thường rất khó chịu nên tôi mua quần chun về mặc, mẹ chồng liền bảo gắng mà mặc quần bình thường không hàng xóm người ta lại cười chê chưa cưới mà đã chửa. Đấy là lời nói đầu tiên khởi đầu cho những nỗi đau sau này.

Có hôm bà đi làm về, nhìn thấy hộp sữa cho bà bầu mà chồng tôi vừa mua vì thương vợ không nuốt nổi những bữa cơm đạm bạc, vì bữa nào cũng giống bữa nào, bà liền cầm hộp sữa lên và nói: Mày uống ít sữa thôi không sau này chửa to quá lại phải mổ mất bốn triệu của tao. Tôi làm sao uống nổi khi từng câu nói của bà như xát muối vào tim tôi. Tôi lại khóc trong tủi hờn, lấy chồng xa biết chia sẻ cùng ai. Chồng đi làm sáng đi, tối về cũng chỉ biết an ủi vợ vài câu.

Một lần không hiểu bà đi đâu về, mặt tỏ vẻ không vui, thở dài than ngắn: Đấy! Mày lại sắp đẻ, lại thêm một món nữa. Tôi thấy thương hại cho đứa con của mình quá, chưa sinh con ra mà bị bà nội xem như “một món”. Khi gần đến tháng đẻ, bụng to khó chịu, có đêm ngạt thở tức ngực quá tôi không ngủ được nên sáng ngủ thiếp đi quên dậy chuẩn bị cơm cho ông bà. Ông bà giận ra mặt, vì vậy mà những hôm sau tôi phải đặt báo thức cố gắng dậy thật sớm, có khi nấu xong cơm tôi ngồi chờ đến sáng.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.