Ta lao vào những cuộc chơi ú tim của ngày xưa trong những căn hộ, biệt thự của các đại gia cố tình hay hết vốn bỏ hoang. Những bức tường chưa trát vôi, những ô cửa sổ ngây ngô chờ cánh gỗ. Hoang tàn và lãng phí. Những giấc mơ dang dở của nhà đầu tư mong kiếm được lợi nhuận kếch xù hay những giấc mơ mà người làm công ăn lương không bao giờ chạm tới? Cũng không xa các khu biệt thự dang dở bỏ hoang xuất hiện bóng mẹ già quạt ngô nóng trong những đêm đông bên những biệt thự lung linh ánh sáng. Nào mở các cánh cửa xe sang trọng để các chàng trai, cô gái bước xuống.
Ánh đèn vũ trường, phòng hát karaoke dù lập lòe hấp dẫn đến mấy cùng không thắng được cái mùi thơm quyến rũ của bắp ngô quê. Ai có thể lãng quên cái giản thực của đời thường? Kia rồi mấy nghệ sĩ hạng sao vừa nhanh nhẹn giấu mình sau cánh cửa xe hơi. Một giờ chạy show kết thúc, còn nhiều giờ khác đang chờ họ. Một đêm chạy show. Tiền nhiều, họ sẽ nghĩ đến từ thiện, họ sẽ xây những cây cầu cho những đứa trẻ chèo đò vượt dòng nước sông chảy xiết đến trường. Tiền nhiều, họ sẽ vẽ lên những ngôi nhà tình nghĩa, ngôi nhà mà văn hóa, tình thương sẽ là mái ấm.
Ước gì ta cũng là sao! Lúc đó chắc gì ta màng đến các công việc xã hội? Rất có thể khi là sao, ta sẽ ích kỷ tự tỏa sáng quanh ta, sẽ bay nhởn nhơ và thờ ơ với các vui buồn của nhân gian. Ta sẽ kiêu ngạo, ôm ấp những gia tài khổng lồ chỉ cho riêng ta và cùng lắm là gia đình. Ta sẽ vung tiền để mua chuộc tất cả các tội lỗi trong cuộc đời ta. Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời sâu thẳm.