Anh luôn động viên tôi hãy cố gắng lên, đừng bao giờ từ bỏ dễ dàng như vậy, kiên trì đấu tranh vì tình cảm của chúng tôi chân thành, đến một ngày nào đó gia đình sẽ hiểu và dần dần chấp nhận.
Anh để mọi chuyện lắng xuống, sau đó một thời gian dắt tôi về ra mắt, anh nói đã qua một thời gian tìm hiểu nhưng chưa tìm được người khác thích hợp hơn. Tôi không biết đã nghe bao nhiêu lời la mắng khắc nghiệt, hai đứa vẫn ở đó, quỳ xuống và dập đầu cầu xin một cơ hội từ gia đình anh. Ngày đó tôi tưởng chừng mình đã cạn kiệt sức lực nhưng những gì nhận được là những cái lắc đầu lạnh lùng từ phía gia đình anh.
Anh vẫn là chỗ dựa vững chắc của cuộc đời tôi, luôn yêu thương và chở che, giúp tôi vượt qua những định kiến dù là khó khăn nhất, chứng minh cho mọi người thấy tôi có thể là một nàng dâu thảo, biết chăm sóc gia đình và hiếu thuận với cha mẹ chồng cũng giống như với ba mẹ ruột vậy. Giờ đây, tôi đã có mái ấm cho riêng mình, mẹ chồng hắt hủi tôi ngày nào đã là một người mẹ tôi vô cùng yêu quý. Mẹ cũng yêu quý tôi như con gái. Hai mẹ con chia sẻ với nhau nhiều hơn và hiểu nhau, mẹ còn hỏi đùa “Sao ngày đó chúng mày lì lợm thế, cũng may hai đứa kiên trì, nếu không biết đâu mẹ đã mất đi con dâu ngoan thế này rồi”.