Mẹ đẻ tôi vốn rất khó tính và độc đoán lại hay chửi bậy nên chồng tôi không thích sống chung với bà. Khi tôi bầu 7 tháng rưỡi tôi muốn về ở với mẹ để mẹ tiện chăm sóc lúc sinh nở, dù không thích nhưng anh cũng đồng ý và tự thu xếp đồ đạc để tôi được về ở với mẹ. Tháng 9 năm 2012 công chúa nhỏ của chúng tôi đã ra đời trong tình yêu, trong niềm hạnh phúc khôn tả của bố mẹ. Nhưng bé chỉ được 12 ngày đầu mạnh khỏe, sau đó là chuỗi ngày đau ốm triền miên hết nằm viện này đến nằm việc khác.
Trong chuỗi ngày con đau ốm triền miên như thế, anh tất tả ngược xuôi, ngày đi làm, đêm ở viện chăm vợ chăm con đến sáng sớm hôm sau lo cho vợ ăn sáng khi thì tô cháo khi thì tô phở, xong xuôi thì anh mới về nhà ăn vội bát cơm nguội, lao vào giặt giũ tã lót cho con rồi lại lao đi làm, nhìn anh hốc hác mà tôi thương vô cùng.
Nhà đẻ tôi có mẹ với anh trai cũng bảo anh ngày đi làm tối có ghé thăm chút rồi về mà nghỉ để mẹ tôi với anh tôi luân phiên trông đêm cho nhưng anh không chịu vì nếu xa vợ con anh cũng chẳng thể ngủ được. Hơn nữa anh cũng không muốn làm phiền bà ngoại vì ban ngày bà đã phải lo cơm nước vào viện cho mẹ con tôi rồi. Ròng rã gần 3 tháng trời như thế, con tôi trộm vía cũng khá hơn.
Tôi phải nói thêm rằng chồng tuy chỉ làm nghề lái xe nhưng anh sống rất căn cơ, lăn lộn kiếm sống từ khi 16 tuổi đến trước khi cưới tôi anh đã sắm được 1 miếng đất ở Hà Nội, có trong tay 1 số tiền mặt không nhỏ. Với số tiền đó, tôi biết anh hoàn toàn có khả năng thuê người giúp việc trong những tháng tôi sinh nở hoặc anh có thể xây nhà trên mảnh đất anh đã mua để có thể sống tự do tự tại không phụ thuộc ai. Nhưng anh đã vì tôi, vì con mà chấp nhận ở rể, “miễn là vợ và con được thoải mái thì chồng chịu khổ chút cũng được”, anh đã nói thế và điều này làm tôi cảm động lắm.