Phải rồi, vì tôi biết cậu vẫn cứ là nốt nhạc trầm nhưng ngân mãi trong trái tim một đứa con gái lãng mạn và sống nội tâm như tôi. Ngày đi xa, tôi đã để cho cảm xúc của mình được vỡ òa, khoảng cách thành phố nơi tôi đến với đơn vị cậu đang đóng quân có xa lắm đâu vậy mà tôi không thể gặp cậu. Trong phút giây yếu đuối và chán nản ấy, có lẽ tôi sẽ không quên tin nhắn được gửi từ cậu: “Mạnh mẽ lên, hãy sống như nickname “Vcbd” mà mọi người dành cho cậu. Cậu yêu quân đội, hiểu về cuộc sống của người lính đến vậy cơ mà. Phải rắn rỏi, hiên ngang, ngẩng cao đầu hướng về phía trước. Cố lên nhé – người đồng chí của tôi.
Cậu à, cuộc sống bây giờ không còn là màu hồng như những trang sách ngày chúng ta còn trên giảng đường đại học, chỉ cần nghĩ đến màu áo cậu đang khoác trên mình tôi lại có thêm niềm tin và tình yêu với những điều hằng ấp ủ. Cảm ơn cậu nhiều lắm, khoảng trời xanh mơ ước – người lính đặc biệt trong trái tim tôi.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)