VN88 VN88

Tâm sự cảm nắng anh từ nụ cười đầu tiên

Tôi không mấy rành về công việc nên cứ ngồi yên lắng nghe. Thỉnh thoảng cũng quay qua cười và nói đôi ba câu, nếu không người ta sẽ nói tôi không biết gì hoặc “chảnh”, đại loại là vậy. Ra về, dù anh và tôi không cùng đường, anh bảo trễ rồi, để anh đưa tôi về, thật ra tôi rất muốn được đưa về vì sợ. Ngày thường nếu đi cùng các bạn hay đi một mình tôi chạy xe ghê gớm lắm, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay tôi chạy rất chậm, đợi anh đi từ phía sau.

Anh bắt chuyện được một lúc, bỗng tới ngã rẽ, tôi bảo “Em về đường này”, vậy là tôi cứ quẹo phải, đinh ninh anh đi cùng nhưng đến một quãng không thấy anh đâu, chắc anh lại đi thẳng, 2 đứa 2 ngã khác nhau. Sau hôm đó, về nhà hay tại nơi làm việc hình ảnh về nụ cười của anh cứ tồn tại mãi trong tâm trí tôi cho đến hôm nay khi tôi viết câu chuyện này cũng vậy, tôi cảm thấy tiếc nuối về ngã rẽ đó. Giá như khi anh nói đưa về, tôi trả lời lớn hơn, hay tôi và anh có thể đi cùng đoạn đường dài hơn.

Hôm sau tôi nghe chị bảo tự nhiên em chạy vào đường khác, chắc là sợ bạn nhìn thấy hay sao ấy, nên ngại không dám đi theo”, lúc đó tôi cười phá lên, thế là hiểu chuyện rồi. Tôi hy vọng sẽ có cơ hội gặp lại anh lần nữa, anh có nụ cười đã làm tôi bị cảm nắng ngay lần gặp đầu tiên. Nghe cũng thật mắc cười phải không? Nhưng đó là sự thật, tôi đã có cảm giác ấy trở lại sau bao nhiêu năm bị lãng quên.

(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.