VN88 VN88

Tâm sự câm lặng vì không thể là chú rể của em

Nhiều lúc nghe em thì thầm bên tai, thấy em tự nhiên nói yêu anh, nhiều lúc anh giả vờ nằm ngủ để cảm nhận được nụ hôn trộm của em lên má, lên môi anh mà lòng hạnh phúc. Anh còn nhớ cả những lời hứa ngọt ngào và những câu hỏi ngốc nghếch của em về tình yêu chúng mình. Anh nhớ hết em ạ, anh sẽ không thể quên. Anh thầm cảm ơn vị thần tình yêu, tự hứa sẽ yêu em đến trọn đời. Nhưng…

“Em muốn đi lấy chồng”. Đó là câu nói đầu tiên mà anh nhận được khi gặp em, đúng vào lúc anh về nghỉ trước tết cổ truyền vài ngày. Anh buồn lắm nhưng không sốc. Chúng mình bằng tuổi, anh học đại học dưới Hà Nội còn em học cao đẳng ở quê nhà. Thật khó để bắt em phải đợi anh khi em ra trường, anh biết điều đó. Em sợ già, nghe em nói mà anh chỉ biết cười trừ thôi.
Em, một cô gái xinh xắn, được cả gia đình bạn bè khen đẹp người đẹp nết. Để từ một cô gái được nhiều người yêu quý mà bây giờ em trở thành người bị gia đình và bạn bè chê bai và có phần khinh rẻ vì quyết định sai lầm vội vàng ấy. Có phải vì muốn trốn tránh mọi người mà em lấy chồng thật xa không? Dù em từng nói không bao giờ lấy chồng xa vì thương bố mẹ, thương các em và vì yêu anh nữa.

Còn anh, anh chỉ biết câm lặng và mỉm cười khi mọi người hỏi về em. Anh buồn lắm, thương em, thương cả 2 đứa mình. Tình cảm 3 năm sâu đậm không khác gì tình cảm vợ chồng thật mà giờ nhìn nhau không nói nên lời. Anh lo cho em lắm, có lẽ chúng ta vẫn chưa thực sự trưởng thành, suy nghĩ chưa chín chắn mà đã sống như vợ chồng, đến lúc chia tay thấy thật khổ sở và tan nát cõi lòng, vì anh biết trái tim em vô cùng yếu mềm. Anh mong người đó sẽ yêu, thông cảm, để em có cuộc sống gia đình hạnh phúc như em từng mơ ước.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.