Suốt một năm qua tôi đã một mình trả xong khoản nợ ngân hàng và người thân bên ngoại, trả một ít cho bên nội, lo chu cấp cho bố mẹ. Anh ta bảo vì đó là do gia đình tôi gây ra nên tôi phải tự trả, trong khi đó việc đầu tư làm ăn chung là do anh và em tôi tự bàn mà không hỏi, vì lúc đó tôi đang mang bầu bé thứ 2. Tôi là người sống có trách nhiệm, dám làm dám chịu. Hàng ngày tôi tiếp vài dân anh chị, có khi kéo cả chục người tới, tôi nhẹ nhàng nhưng cũng vô cùng cứng rắn rồi họ đi trong sự khâm phục và không quay lại bởi tôi hiểu họ, những người làm thuê với nguyên tắc: Ai làm người đó chịu, tôi không làm.
Nói thì đơn giản nhưng đối mặt với họ quả thực khủng khiếp, họ không biết mình là ai, chỉ biết đòi thôi. Tôi thông cảm với những gì chồng phải chịu bởi anh không lỳ lợm như tôi, không ứng đáp được và vì anh rất nhát. Có lẽ vì vậy mà chồng trở mặt với gia đình tôi, tôi thấy trong anh có một sự thù hằn cực lớn.
Cũng nhùng nhằng đòi ly dị mấy lần, nhưng chúng tôi vẫn ở với nhau. Với tôi là vì các con, tôi vẫn cảm nhận chồng còn yêu thương và chiều chuộng mình và mọi người vẫn thấy thế. Nhưng tôi thấy nó chưa đủ để thăng hoa trong sex, tôi thấy mình bị tổn thương nghiêm trọng.
Tôi vẫn thích mua sắm cho anh, vẫn thấy lo lắng và thương chồng nhưng chỉ muốn dừng lại ở cái ôm trong lúc ngủ, không hôn, không sex. Nhà nội và anh hận vì tại sao tôi mù quáng đến vậy, tại sao tôi có thể yêu bố mẹ và em trai tôi đến vậy, tại sao tôi có thể nhường mọi thứ cho em và bố mẹ?