Sinh đứa thứ hai không có ai phục vụ, nhà nội thì xa, bà ngoại còn phải trông đứa lớn, chỉ có chị dâu lo cơm nước cho tôi mấy ngày ở viện. Anh xin nghỉ ở nhà được 10 ngày để chăm tôi đẻ. Nhưng những ngày nằm viện với tôi thật khổ sở, con quấy đêm mà bố chỉ rình buông con ra để ngủ. Tôi đẻ mổ mà đêm thứ ba đã phải thức trông con. Từ đó đến giờ con vẫn quấy đêm, ngày ngủ. Hầu như đêm nào tôi cũng thức trắng để trông con, trong khi ban ngày lại phải chăm sóc đứa lớn. Cháu không theo ai mà chỉ theo mỗi mẹ nên rất mệt mỏi.
Tối cuối tuần anh ngủ ở nhà, tôi có nhờ trông đứa bé lúc tôi dỗ đứa lớn nhưng được đến lần thứ hai anh gắt lên “việc gì cũng đùn cho chồng” rồi lăn ra ngủ tiếp. Trong quan hệ vợ chồng, anh chẳng bao giờ quan tâm tới tâm trạng của tôi thế nào, với anh làm vợ là phải phục tùng chồng. Ngày lễ, tết hay kỷ niệm với tôi đều là thứ xa xỉ, tôi thích thì tự mình tặng mình thôi. Nhiều lúc cảm thấy giữa chúng tôi không còn tình yêu, anh chẳng quan tâm, lo lắng cho tôi, cũng không chia sẻ những khó khăn trong việc nuôi hai đứa con. Với anh đó là chuyện nhỏ, “có mỗi ở nhà chăm hai đứa con mà cứ kêu mãi, anh còn làm được huống chi là em”.
Nhiều lúc tôi hỏi chồng “Anh có yêu em không hay lấy em về chỉ để sinh con cho anh”? Còn nhiều mâu thuẫn dồn nén từ lúc cưới đến giờ khiến tôi nghĩ đến chuyện ly hôn. Tôi không sợ con không có bố vì bố có ở nhà bao giờ đâu, dù ở nhà cũng toàn ngủ, chỉ lo mình không đủ kinh tế để nuôi hai đứa con thôi. Xin mọi người cho tôi lời khuyên để cải thiện tình hình vì suy cho cùng ly hôn là giải pháp cuối cùng. Xin chân thành cảm ơn.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)