Tôi đau lắm, dường như mọi thứ trở nên vô nghĩa. Lúc nào tôi cũng nghĩ về em, về những việc làm của mình, về những lúc em có biểu hiện lạ. Tôi luôn muốn tìm ra một sự thật khác, nó không phải như em nói. Tại sao nên cơ sự như vậy? Tôi quyết định buông xuôi khi đã cố hết sức mình, đôi khi đánh mất tự chủ, không xứng đáng mặt đàn ông, nhưng cho dù ai có nói gì tôi vẫn làm thế vì luôn muốn có lại em. Khi chia tay tôi có hỏi lại em, biết không được gì nhưng vì không cam tâm nên muốn em nói lại thêm lần nữa, em vẫn trả lời như vậy.
Tôi ra đi nhưng không tin đó là sự thật, đôi khi còn tự nhủ nếu em có người khác tốt hơn tôi và làm cho em hạnh phúc tôi còn nhẹ lòng hơn. Tôi còn yêu em rất nhiều, nhưng thôi duyên nợ đã hết, níu kéo chỉ thêm khổ, dừng lại có khi sẽ tốt hơn cho cả hai. Tôi chỉ muốn em biết ở nơi nào đó trên thế giới này, luôn có người cầu chúc cho em hạnh phúc và luôn đợi em quay về khi không còn lối thoát nào.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)