Một ngày nọ, em nói có hẹn với nhỏ bạn nên về trễ chút, tôi có linh cảm lần này mình sẽ tìm ra sự thật, tôi đi tìm nhưng trong lòng luôn cầu nguyện những gì mình suy nghĩ không bao giờ có, nó chỉ là cảm giác, không phải sự thật. Tôi chết đứng trước những gì nhìn thấy, em không phải hẹn với nhỏ bạn, tôi không biết em đi đâu, trong đầu rối lắm. Định thần lại tôi nghĩ có thể đồng nghiệp của em đi nhờ xe, tôi thử gọi cho cô bạn và nghe câu “Mình không có hẹn”. Đầu óc tôi quay cuồng, bắt đầu có cảm giác sợ mất em, có nên nói với em hay không? Nhưng vì bản chất của người đàn ông rất sợ người phụ nữ của mình lừa dối nên tôi quyết định gọi cho em.
Hai đứa bắt đầu nói chuyện nghiêm túc, em khóc rất nhiều và cuối cùng nói “Em không còn yêu anh nữa”. Tôi nghẹn ngào, không biết nói gì, sau một hồi tĩnh tâm, tôi cố gắng làm giảm không khí căng thẳng xuống. Tôi hỏi em chi tiết hơn và từng câu trả lời như dao đâm vào tim tôi, rất đau. Em nói không bao giờ lừa dối tôi, không bao giờ có người thứ ba, em làm như vậy là do áp lực từ tôi. Em nói do cách tôi yêu đã làm em tổn thương quá nhiều, tôi quá quan tâm đến những việc của em, một phần nữa em muốn đầu tư cho công việc mà đầu tư nhiều quá thì không có thời gian cho gia đình nhỏ. Điều đó càng làm em áp lực, vì vậy em luôn tìm cách tránh xa tôi. Em quyết đinh chia tay.