VN88 VN88

Tâm sự buồn tủi vì yêu người nghèo

Nhiều lúc tôi cũng muốn đến những nơi đắt hơn ít nhưng khi đề nghị anh lại lảng đi, tôi cũng hiểu nên thôi dù có tí buồn. Rồi khi bạn bè tiệc tùng này nọ, muốn anh đi cùng nhưng anh luôn từ chối khéo, viện cớ nói mấy bạn em anh nói chuyện không hợp. Tôi nghĩ điều này cũng đúng nhưng biết anh ngại vì nếu đi sẽ phải hùn hạp không nhiều thì ít, tôi trả dùm anh lại càng ngại hơn. Anh không thích mà tôi cứ ép chắc cũng không vui nên đi tôi một mình, rồi cứ phải cười trừ với mấy câu trêu của bạn bè đại loại như là: “Con này giấu ghẹ kỹ quá”. Bạn bè của tôi anh không đi cũng đành, bạn bè chung của hai đứa anh cũng vậy.

Có bạn trai rành rành, bạn bè đều biết mà tôi cứ phải đi một mình, cười trừ với mấy câu hỏi anh đâu rồi, viện lý do anh bận việc. Ngồi với bạn bè thì cười vậy thôi chứ trong lòng tủi lắm, dần rồi tôi cũng nản, anh không đi tôi cũng không đi nữa.

Cứ như vậy thỉnh thoảng hai đứa cũng có những mâu thuẫn không ít thì nhiều liên quan đến vấn đề kinh tế. Cũng buồn, cũng tủi nhưng chẳng có lần nào tôi bỏ anh được vì đã quá yêu. Mẹ lúc nào cũng dặn đi dặn lại phải gắng mà kiếm một tấm chồng giàu cho sướng tấm thân nên chưa bao giờ tôi dám kể về anh. Tôi sợ lắm sự phản đối của mẹ. Mỗi lần mẹ nhắc đến chuyện phải lấy chồng giàu là tôi chỉ muốn ôm lấy mẹ mà nói: “Mẹ ơi! Con lỡ yêu một người con trai nghèo mất rồi”.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.