Do mẹ chồng đã mất, hai vợ chồng nghĩ đến khi sinh con không thể ở nhà chồng được, vì anh đi làm như thế, bố chồng sao chăm được cho con dâu sinh nở, các anh chị chồng cũng chỉ đá qua đá lại thăm nom thôi, không ai chăm bẵm được. Hơn nữa do ở chung cùng bố chồng nên mình không muốn mẹ đẻ xuống. Vậy nên bàn nhau xin ông cho mình lên trên nhà ngoại sinh.
Chúng mình phân tích đủ lý lẽ, chị dâu trưởng cũng nói cho ông nghe nhưng ông không chịu, rồi nói nếu muốn lên đấy đẻ thì bố mẹ mình phải gọi điện xin phép ông hẳn hoi mới cho đi. Mình nghĩ bố mẹ thương con, thương cháu, thương chồng mình hay đi xa, muốn đỡ gánh nặng ấy đi nên không đồng ý. Sau đó mình vẫn quyết định lên ngoại sinh cháu đầu nên có lẽ vì thế mà ông giận.
Mình lên ngoại trước khi sinh vài tháng, trong thời gian đó ông có tìm hiểu và tổ chức đám cưới với một người phụ nữ ở gần nhà. Ông gọi mình về nhưng chỉ còn hơn tháng nữa là sinh, đi từ Lạng Sơn về Nam Định hơn 200 km, mình lại yếu hay say xe nên không về được (chắc lại làm ông giận nữa). Từ khi mình sinh con cho đến 3 tháng sau ông và bà dì cũng không ngó ngàng gì cả.
Con cứng cáp, anh chồng cùng chị chồng lên đón mình và cháu về quê với ông bà. Ông nội có lương, bà dì đi làm nhưng chưa bao giờ ông mua cho cháu được một hộp sữa, mà có cho ông cũng kể lể. Mùa rét mình bật máy sưởi lên cho con ấm, tháng ấy hết hơn 200 nghìn tiền điện ông cũng đi kể với hàng xóm láng giềng, anh chị em nhà chồng. Có phải mình để ông trả đâu, chồng cũng biết ý nên để tiền sinh hoạt ở nhà cho ông bà, ông đi nói vậy người khác nghe tưởng ông bà lại phải nuôi cả con lẫn cháu.