Học nghề được 3 năm, tôi đi nghĩa vụ quân sự 2 năm. Sau khi hoàn thành, trở về tôi thấy hoang mang cho tương lai mình. Sau 2 tháng lang thang tìm việc làm, tôi vô tình nghe được lời khuyên của bác sửa xe bên đường: “Một nghề chín, hơn chín nghề”. Tôi đã quyết định trở lại nghề đã học 2 năm trước.
Ở tuổi 21, tôi cũng bắt đầu biết rung động trước một cô bé gần nơi ở trọ. Chiều nào đi làm về tôi cũng qua nhà chơi, nói chuyện mây gió. Sau một thời gian hình như mẹ cô ấy biết tôi có tình cảm nên ra sức ngăn cản, nói với tôi những lời cay đắng nhất. Tôi đành phải tìm một chỗ ở khác tránh xa nhà cô bạn gái đó. Trong nỗi nhục nhã, tôi lang thang trong các quán cafe rồi quán net, không biết từ lúc nào tôi lại nghiện điện tử thâu đêm suốt sáng. Mẹ cô ấy còn khinh thường tôi nhiều hơn.
Sau đó tôi quyết định từ bỏ, lo làm và học hỏi thêm, tập trung học nghề. Rồi tôi quen và kết hôn với cô gái, là bà xã tôi bây giờ, một cô gái ở miền Nam Trung bộ xa xôi, luôn hiểu và chia sẻ cùng tôi rất nhiều.
Sau khi có đứa con trai đầu, tôi đã xin thầy ra làm riêng. Mới ra nghề, khó khăn chồng chất, tôi phải bán hết tất cả vàng cưới để trang trải. Một tháng sau tôi lại gặp tai nạn giao thông phải nằm viện, tưởng chừng đã buông xuôi tất cả nhưng vợ tôi trong thời gian ấy động viên rất nhiều. Cô ấy dìu dắt từng bước đi cho tôi, tới lo vệ sinh cá nhân cho tôi mà không một lời nặng nhẹ.