Tôi nói mọi chuyện về tình yêu quá khứ, gia cảnh, việc không thể sinh con cho anh nghe, anh chấp nhận tất cả và mong được sống cùng tôi cả đời. Anh bàn bạc với gia đình chuyện cưới xin, nói nếu tôi yêu trẻ có thể nhận con nuôi để thỏa mãn ước nguyện làm mẹ. Tôi vô cùng xúc động trước tấm chân tình ấy, muốn dành trọn vẹn cuộc đời này chăm sóc, yêu thương anh; nghĩ mình thật may mắn, gặp được duyên từ kiếp trước. Tôi quyết định sống chung để tìm hiểu thêm về anh, nếu thật sự hòa hợp mọi thứ sẽ kết hôn.
Tôi quan niệm tình yêu không đo bằng thời gian dài hay ngắn, bằng trinh tiết, tiền bạc mà bằng tấm chân tình, nhiệt huyết, sự hy sinh, cảm thông cho nhau. Yêu phải có chút gì đó điên cuồng, hoang dại, dám vượt qua chính mình, thủy chung mới là tình yêu đẹp. Gặp một người không yêu, không thể miễn cưỡng tình cảm đến với họ, sống không tình yêu vô cùng nhạt nhẽo nhàm chán. Còn nếu gặp được tình yêu của mình, cảm thấy thật sự hòa hợp, cả hai muốn tiến tới hôn nhân vậy thì cứ tiến thôi.
Phụ nữ dễ dãi khi họ không xác định được suy nghĩ, tình cảm bồng bột, vì mục đích riêng đánh đổi bản thân. Tôi vì tình yêu, vì chúng tôi dự tính sẽ kết hôn, hai gia đình ủng hộ đồng ý, vậy nên chẳng thấy có gì trái luân thường đạo lý, bị lên án chỉ trích cả. Sống chung để biết rõ thêm những điểm xấu, điểm tốt cho cả hai cùng sửa chữa, phát huy, sống tích cực hơn. Tôi không ngụy biện, có chăng là một số bạn trẻ quá vội kết luận một con người như thế nào, đúng hay sai mà chính họ cũng chẳng hơn. Ai cũng có quyền mơ được hạnh phúc, trong tình yêu tôi quan niệm không có từ xứng hay không xứng, chỉ có yêu và dám thay đổi vì tình yêu hay không.