Giờ đã lớn, học hành đi làm và ở riêng, 29 tuổi tôi vẫn thấy sợ khi nghĩ đến lập gia đình vì không xua được những ký ức quá nặng nề của cuộc sống hôn nhân đã hằn vào tâm trí về viễn cảnh tương lai. Nó làm tôi luôn trách chính bản thân vì mình mà bố mẹ phải chịu đựng nhau như thế, tôi trách luôn cả bố mẹ sao phải làm cho mình cảm thấy có tội với cái cách thương như thế? Các cuộc cãi nhau ít khi thiếu vắng những câu như “là vì con”.
Tôi nghi ngờ tình thương bố mẹ dành cho mình, “hiếu” thì tôi vẫn rất hiếu nhưng không tránh được suy nghĩ bố mẹ là những người ích kỷ và thật ra nghĩ đến mình nhiều hơn. Họ vừa tránh được điều tiếng ly hôn, lại vừa có con cái bên cạnh, vừa có người để thỏa mãn những cơn tức giận của mình. Nếu hỏi tôi một ngàn lần lúc đó và bây giờ tôi vẫn trả lời theo một cách duy nhất – muốn bố mẹ ly hôn, vì đơn giản với cảm giác mình là người có tội và cảm xúc của tôi đến giờ về hôn nhân vẫn chỉ là vô cảm.
Tôi ám ảnh cái từ “không hợp” vì nếu sống như bố mẹ tôi sẽ không bao giờ kết hôn, tôi không nghĩ con cái của tôi sẽ cần đến sự kết hợp như thế cũng như tôi đã không cần vậy. Những cuộc tình đi qua và đều dừng lại trước ngưỡng hôn nhân, càng biết, càng nhìn, càng đọc, càng đa phần thấy sợ hôn nhân ở Việt Nam khi phải sống cho quá nhiều người, khiến tất cả những người trong cuộc như con rối. Bạn tôi đa phần khóc trong quãng thời gian kết hôn mà vẫn khuyên tôi nên bước vào thử cho biết, may nhờ rủi chịu, cứ xem như ván bài thôi. Tại sao phải thử khi biết phần lớn kết quả nhỉ? Các bạn có ai biết giới hạn của rủi và may ở mức nào không?
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)