Trước tình cảm của 2 bác và gia đình dành cho mình, em thấy được an ủi phần nào. Khi về nhà, ngồi cùng mâm cơm, trước mặt em anh vẫn khư khư chiếc điện thoại nhắn tin cho cô gái đó, vẻ mặt rạng ngời mà từ lâu em không được nhìn thấy. Sự xuất hiện của em chỉ làm anh có chút áy náy nhưng cũng không là gì so với niềm vui lúc nhắn tin cho cô gái kia.
Em được biết cô gái kia 27 tuổi gần nhà anh. Mẹ anh biết cô ấy là ai, bác nói cô ấy được giáo dục tốt, ngoan hiền và gia đình kinh tế cơ bản. Mặc dù là hàng xóm nhưng hai gia đình không có ý vun vén vì không hợp tuổi và anh cũng không hay chơi cùng mọi người quanh xóm.
Đêm hôm ấy ngủ lại nhà anh, bác nói: “Khi bác đặt vấn đề xuống hỏi cưới cháu, nó cũng tâm sự nếu con có điều kiện kinh tế hơn thì chắc chắn con sẽ cưới cô ấy, nhưng bây giờ con khó khăn quá, không đủ sức lo cho cô ấy, thế nên chuyện cưới xin cứ từ từ đã mẹ ạ”. Khi nghe được những điều đó, một lần nữa trong suy nghĩ em lại ngụy biện cho anh.
Bố mẹ anh đã lớn tuổi, nếu anh lấy được vợ gần nhà và lại có điều kiện tốt như thế thì tại sao em lại cản anh. Trong khi nếu lấy em, gia đình cũng không có điều kiện để giúp hai đứa mua nhà Hà Nội. Anh sẽ phải vất vả hơn rất nhiều và em vô tình sẽ là gánh nặng. Mặc dù không có tư tưởng ỷ lại hay dựa dẫm, vẫn đang trên đà cố gắng nhưng mọi thứ đâu dễ dàng với một cô gái mới 24 tuổi.