Rồi kỳ nghỉ lễ đến, do lâu không về thăm gia đình nên lần này em quyết định về quê mà không cùng anh về trên nhà. Em cũng không ngờ trong chuyến đi không có em đó, anh gặp một cô gái trên xe bus, anh nói đó là mẫu người anh luôn ao ước lấy làm vợ dù mới gặp một lần. Cô ta đang có người yêu, người yêu cô ta rất thành đạt nhưng bận làm ăn nên không có nhiều thời gian quan tâm. Anh quyết định theo đuổi và đồng nghĩa với việc sẽ chia tay em.
Anh bày tỏ quyết tâm cao đến với người con gái ấy. Lý do đưa ra là anh cần một người phụ nữ hướng về gia đình và cô ấy chính là người anh cần tìm. Anh thấy nợ em rất nhiều, thương em, anh òa khóc như một đứa trẻ, mong em hãy nghĩ anh là một kẻ không ra gì, tương lai còn dài và em sẽ gặp được người tốt hơn anh.
Em như chết đi thêm một lần nữa, mọi thứ xung quanh đảo lộn, cộng thêm lúc này kết quả thi cao học không thành. Em nghĩ lại mọi chuyện, lo lắng liệu có như 2 năm về trước, rồi anh sẽ cảm thấy sai lầm hay không? Em không muốn anh mất thời gian, cố gắng bình tâm khuyên anh, em nghĩ đó chỉ làm thứ cảm xúc nhất thời. Tuần vừa rồi gạt bỏ sự lạnh nhạt của anh, em vẫn về thăm nhà, tâm sự với mẹ anh về chuyện của hai đứa, bác đã rơi nước mắt và chỉ biết khuyên em “Nên bình tĩnh con ạ’’.