Em nghĩ điều đó là đúng nhưng vì tình cảm và sự ngưỡng mộ dành cho anh quá nhiều nên vẫn níu kéo trong vô thức và chỉ đến khi anh nói “Em à, anh tìm được hạnh phúc thực sự rồi, đừng kéo anh lại nữa”, em tuyệt vọng buông tay.
Trong một năm tiếp theo em lao vào học để hoàn thành luận văn và tốt nghiệp ra trường. Trước khi lấy bằng đại học em cũng may mắn xin được công việc phù hợp với chuyên môn tại một công ty có tiếng ở Hà Nội. Quãng thời gian đó mặc dù bận bịu với nhiều việc nhưng em luôn âm thầm theo dõi chuyện của anh. Chuyện tình cảm của anh diễn biến đến đâu em đều nắm được. Rồi em quen bạn trai mới, hơn em 5 tuổi, có công việc ổn định dưới nhà em và đặc biệt anh rất chân thành, khao khát có một gia đình với em.
Qua tiếp xúc em nhận thấy đây thực sự là một người tốt để lấy làm chồng, anh đủ khả năng lo việc nếu em về quê và lập gia đình. Em đã quyết định sẽ kết hôn và đồng ý đưa anh về nhà ra mắt. Trớ trêu thay, trong một lần tình cờ gặp lại anh, em vui vẻ kể chuyện về người mới và kế hoạch kết hôn của mình. Anh buồn bã kể chuyện của anh với chị kia không thể đến đâu được. Những ngày tiếp theo bọn em liên lạc thường xuyên hơn, không hiểu sao mọi tình cảm trỗi dậy. Anh nói bất ngờ về sự thay đổi của em sau một năm xa cách, trong thời gian bên chị kia anh luôn bị ám ảnh bởi hình bóng em và luôn có sự so sánh.