Ngày ấy cơ quan cử anh tham gia lớp học nghiệp vụ, có nhiều người cùng làm trong lĩnh vực tài chính tại các cơ quan bộ ban ngành cùng học. Từ ngày đi học, anh bận bịu hơn, cũng ít dành thời gian cho em nhưng vẫn cố gắng giúp em tìm nơi thực tập tại Hà nội để em vừa thực tập vừa tiếp tục học văn bằng 2. Sau vài ngày tham gia lớp học, em nhận thấy anh có những biểu hiện bất thường, chú ý đến hình thức hơn, chỉnh chu và đặc biệt luôn kè kè chiếc điện thoại.
Một lần nữa em dự cảm có chuyện sắp xảy ra và đúng như thế, anh có tình cảm với một chị hơn em 4 tuổi, nhà ở trung tâm Hà Nội. Em đau khổ vô cùng, tìm hiểu rồi biết không giữ được anh trong khi em cố gắng níu kéo, làm đủ mọi thứ như đứa trẻ. Rồi em nhận ra làm gì có gì để níu kéo anh.
Anh mặc dù ở tỉnh nhưng có công việc ổn định, chắc chắn ở lại Hà Nội, còn em một cô gái tỉnh lẻ cách Hà Nội 100 km, học hành chưa xong, công việc chưa có, còn chị ấy có tất cả, công việc, điều kiện gia đình, theo anh nói chị là người điềm đạm và tinh tế. Nếu anh chị đến với nhau, người yêu em sẽ không phải lo lắng chuyện lấy vợ xa, không phải lo chuyện đi lại, rồi nếu như nhà ngoại ở Hà Nội thì sau này chuyện con cái cũng có ông bà, anh có thể yên tâm công tác. Đó là mong muốn thầm kín của anh.