Rồi mẹ lại một lần nữa mắc phải sai lầm khi bố qua đời chưa được một năm. Vào một buổi chiều, người đàn ông tên Hoàng đến nhà chúng tôi chơi, sau khi thắp cho bố mấy nén nhang, chuyện trò với mẹ một buổi chiều thì ông ta ở lại nhà ăn cơm tối và ngủ qua đêm ở đó. Ba chị em tôi khinh ghét ra mặt nhưng không ai dám hé răng đuổi ông đi. Ngày hôm sau, mẹ cũng bất ngờ mất tích khỏi ngôi nhà nhỏ này.
Nỗi đau đè lên nỗi đau, hận nối tiếp thù hận. Ba chị em tôi mỗi đứa một tâm trạng, một nỗi đau, chung quy lại là cảm giác căm ghét người đàn bà mà chúng tôi ngày ngày vẫn gọi là mẹ. Hận người đàn ông đã khiến bố mất đi niềm hạnh phúc duy nhất, khinh thường hai con người chỉ vì bản năng, dục vọng mà đã đánh mất đi hạnh phúc gia đình và niềm tin của những người thân yêu nhất dành cho họ.
Đã gần 8 năm trôi qua, mẹ vẫn sống một mình trong căn nhà vắng lặng tình yêu thương, chị Minh đã có chồng, tôi cũng có công ăn việc làm ổn định và có người yêu, còn cô em út đang học đại học. Dường như cả ba chị em tôi đều không đủ bao dung để thứ tha cho những lỗi lầm của mẹ. Cũng gần 8 năm trôi qua, người đàn ông ấy vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trong ngôi nhà của chúng tôi, nhưng giờ mẹ không còn lén lút ba chị em tôi để đi theo gã đàn ông ấy nữa. Mẹ ngang nhiên công khai mối quan hệ với tình cũ trong chính ngôi nhà của mình.