Đến ngày hôm sau nữa, mẹ lại một mình về với gia đình, ba chị em tôi mừng khôn tả khi mẹ đã trở về, còn bố chẳng nói chẳng rằng, ông đã lên gác ngồi hút thuốc cả buổi. Những ngày tiếp theo thật đáng sợ, bởi bố và mẹ không nói với nhau lời nào, chẳng trách mắng. Mẹ không mở miệng nói được một câu xin lỗi. Không khí gia đình ngột ngạt và đáng sợ vô cùng khi chiến tranh lạnh giữa bố mẹ xảy ra.
Tầm hơn một tháng sau, bố mẹ mới lại nói chuyện nhưng không còn ngủ chung giường như trước nữa. Bố cứ ngủ một mình trên gác, còn tôi xuống ngủ với mẹ. Mỗi đêm tôi cảm nhận được sự trở mình, những tiếng thở dài chua chát, cũng như nghe thấy những tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ. Có lẽ, đấy là sự trả giá đích đáng cho những gì mẹ đã gây ra cho bố, cũng như nỗi đau, sự cô đơn mẹ sẽ phải gánh chịu suốt cuộc đời còn lại.
Năm tôi 14 tuổi, bố mất sau một tai nạn giao thông trên đường đi làm về. Kể từ đó, cái gia đình vốn vắng bóng niềm vui lại càng trở nên lạnh lẽo và buồn chán hơn. Bố mất, ba chị em tôi trở nên ác cảm với mẹ, còn mẹ cứ sống lùi lũi trong nỗi đau, sự ăn năn, hối hận. Có lẽ đến lúc ấy mẹ mới thấy được tình yêu thương của người chồng lớn lao đến nhường nào, cũng như cảm nhận được nỗi đau khi không còn chồng.