Sau đó chính tôi nhận ra mình thực sự yêu chồng, không cần ở bên bồ quá lâu, không cần họ quá nhiều, hình như ngày đó hai ba tuần tôi gặp anh ta một lần và nói rõ mình đã tự động ngã vào thì cũng tự động đứng dậy. Tình yêu dành cho chồng đã giúp tôi nhận ra việc ngoại tình chẳng đem lại lợi ích gì mà chỉ khiến con người tôi trở nên tồi tệ hơn vì ngủ với người đàn ông thứ hai. Tôi tự thoát theo cách nghĩ của riêng mình vì biết đó không phải là con đường nên đi.
Mọi việc đã qua và tôi cảm thấy trân trọng con đường mình đang đi ở bên chồng, xin chồng tha thứ, xin cho cơ hội sửa sai. Giờ khi vợ chồng tôi còn phải sống những ngày tháng xa nhau tiếp nhưng tôi hy vọng bằng tình yêu, chúng tôi sẽ có thể cán đích hạnh phúc. Tôi ở một mình, sống một mình chờ chồng vì nhận thấy mình yêu anh ấy và hơn hết biết rằng trên đời này có một người đàn ông yêu tôi chân thành, muốn tôi hạnh phúc và cố gắng đem hạnh phúc đến cho tôi trong khả năng có thể.
Đối với nhiều người mà nói hạnh phúc là có một gia đình đầy đủ, khỏe mạnh, kinh tế vững vàng. Tôi cũng mong vậy nhưng trong hoàn cảnh này đã chọn hạnh phúc theo kiểu khác, tôi thấy hạnh phúc vì chồng vẫn còn sống, không bị ảnh hưởng gì ở đầu để luôn biết tôi là ai trong cuộc đời này. Tôi hạnh phúc vì chồng có trái tim nhân hậu, biết lo lắng cho tôi dù phải ngồi xe lăn. Tôi tự hào vì tình yêu bền chặt gần tám năm với chồng, tự hào vì anh đã cùng tôi trải qua những tháng ngày gian khó.