Tôi đau lòng khi thấy anh đau, nhói lòng khi thấy anh mệt mỏi. Những lúc ấy, tôi chỉ muốn ôm lấy anh để vơi đi chút nào. Nhưng tôi đâu có thể làm được điều đó, chỉ vì tôi có là gì của anh. Anh có người yêu, tôi hiểu họ sẽ làm gì với nhau. Anh bảo yêu cô ấy rất nhiều. Cô ấy tốt, xinh, con nhà danh giá, chỉ là trái tim của anh hướng theo cái đẹp.
Chúng tôi nằm cạnh, ngủ với nhau, anh lại kể về một người anh thương yêu rất nhiều. Đàn ông là thế đó. Còn anh chỉ coi tôi như một người bạn. Có thể cuộc sống hiện đại, người ta sống thoáng hơn trong những mối quan hệ. Nhưng tôi đâu có thể sống được như thế. Trong tôi luôn bị ám ảnh, giữa một bên là tình yêu, một bên là những điều u ẩn. Tôi không thể cứ kéo dài cuộc sống thế được. Sống mà không thể thoải mái nói lời yêu, không thể yêu người mình yêu cho đúng nghĩa, sống như một kẻ tội phạm đang lén lút ăn trộm một thứ gì của người khác.
Tôi đã rời xa anh, tôi biết không ai luyến tiếc, nhưng sao trong lòng những cảm xúc đã qua không thể nào mất được. Tôi tự dặn lòng mình, anh là một người không tốt. Nhưng trong cuộc đời này có những nghịch lý không ai hiểu được, là những người xấu được yêu thương rất nhiều.
Có người đã nói, giá mà khuôn mặt mày xinh hơn, chân dài ra, ngực nở nang hơn, mông cong hơn thì chắc anh ta chẳng từ chối mày. Những gì anh ta đối với mày cũng chỉ là sự tiếc nuối của đàn ông. Ừ, chỉ là đàn ông mà thôi.