Tôi điện thoại, nhắn tin anh không trả lời, tất cả chỉ nhận được sự im lặng đến lạnh lùng. Sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi đã không đủ bản lĩnh và trời xui sao tôi đã bỏ đi em bé. Quyết định sai lầm làm tôi dằn vặt day dứt đến giờ.
Đã qua 3 tháng mà mỗi khi nghĩ lại tim tôi như đau thắt. Tôi vẫn không thoát ra khỏi sự ân hận, cắn rứt lương tâm vì sự ích kỷ bản thân và không bản lĩnh của mình. Tôi tâm sự ra đây không phải trách anh mà trách mình quá dại khờ. Tôi đã mù quáng khi yêu anh và đến giờ vẫn yêu anh như ngày nào. Tôi biết mình ngu ngốc nhưng đã quá muộn để nói lên điều gì. Tôi rất mong nhận được sự chia sẻ của bạn đọc để có sức sống làm lại cuộc đời.