Hai năm trời tôi sống trong địa ngục vì vợ nghĩ rằng tôi có điểm yếu là không dám cãi lại hay đôi co, vì tự ti với quá khứ đã làm tổn thương cô ấy. Cố ấy sẵn sàng ăn nói những lời khó nghe, những lời chỉ dành cho người vô giáo dục. Tôi biết rằng mình có lỗi nhưng hình như càng ngày cô ấy càng tăng thêm mọi hình thức sỉ nhục tôi, kể cả trước mặt con cái. Suốt khoảng thời gian từ khi vợ tôi biết chuyện đến nay tôi đã quyết chấm dứt sai lầm, cố gắng xây dựng lại gia đình và muốn lấy lại niềm tin. Càng cố gắng tôi càng thấy mình trở nên mong manh về cuộc sống lứa đôi với cô ấy.
Tôi đã nhiều lần chợt có suy nghĩ phải giải thoát cho nhau, mặc dù chưa nói ra bao giờ. Người luôn chủ động sẵn sàng chia tay đều là cô ấy. Tôi không muốn vì một sai lầm của mình mà gia đình tan nát, các con ly tán và chịu thiệt thòi cả cuộc đời vì cha mẹ. Trong mọi cuộc chia ly thì người thiệt thòi là các con rồi mới đến đương sự.
Hiện tại tôi thật sự sống trong ngục tù vì bị quản lý đến mức khó chịu và luôn nhận những lời chửi bới xúc phạm. Ngược lại, vì lỗi lầm của mình tôi không dám hé răng phản kháng. Nhưng đến bây giờ tôi đang cảm thấy sức chịu đựng của mình sắp cạn kiệt, và cuộc sống hôn nhân của chúng tôi đang rất mong manh. Mong manh không phải vì tôi muốn thế mà vì sự xúc phạm đã đi quá giới hạn đỏ. Tôi đang cân nhắc xem có nên vì mình hay phải cố gắng vì các con? Cũng mong cô ấy vô tình đọc được bài này để hiểu nỗi lòng của tôi và có thể thay đổi thái độ sống. Đến giờ tôi vẫn luôn trân trọng cô ấy và lấy gia đình làm nền tảng cho tương lai.