Yêu anh tôi luôn mơ về ngồi nhà đầy ắp tiếng trẻ thơ vì biết anh rất thích trẻ con. Tôi nguyện yêu thương con trai anh như chính con ruột mình, hy sinh tất cả và cùng anh thực hiện những ước mơ. Tôi đắm chìm trong niềm hạnh phúc yêu và được yêu, anh hứa sẽ yêu tôi mãi mãi và làm tôi hạnh phúc. Tôi luôn nói “Anh đừng bao giờ làm em tổn thương nhé, vì em sẽ không chịu được bất kỳ sự tổn thương nào nữa đâu, giờ em chỉ có một mình anh thôi”. Vì yêu và tin anh, tôi đã trao hết tất cả trái tim, thể xác của mình, tôi tin anh hơn tất cả những gì mình có.
Để cùng anh thực hiện những ước mơ của hai đứa, nghe theo lời khuyên và động viên của anh, tôi đã thuyết phục gia đình quyết định đi du học thêm một bằng thạc sĩ về lĩnh vực khác để về phụ anh phát triển công ty ra thị trường nước ngoài. Yêu anh tôi chấp nhận sống xa anh, xa gia đình, từ bỏ công việc, chỗ ở hiện tại để đến một nơi xa lạ, sống đơn độc tại một nơi khác, chỉ biết học và học, mong ngày trở về bên anh.
Vậy mà cuộc đời như đùa giỡn, người tôi thương yêu nhất, tin yêu nhất đã phụ bạc. Trong thời gian đi học, vì quá cô đơn và nhớ anh, tôi thật sự căng thẳng. Chúng tôi trở nên xa cách dần vì những cãi vã mà người bắt đầu luôn là tôi, tôi trách anh vô tâm. Thế nhưng tôi luôn tin anh sẽ hiểu chỉ vì quá yêu anh, quá nhớ anh mà thôi.