Càng nói chuyện với anh, tôi càng thêm cảm phục và thương mến. Anh từng trải qua một đời vợ và có đứa con trai, hiện giờ chỉ có một mình, rất cô độc và chỉ biết lao vào làm việc. Anh không có một ước mơ gì cho bản thân, chỉ sống và nghĩ cho người khác, tôi tìm thấy một điều gì đó thật gần gũi với mình.
Chúng tôi cứ gặp nhau tự nhiên như thế mấy ngày tiếp đó, cùng ăn, cùng nói chuyện liền mấy tiếng đồng hồ không biết chán. Ở cạnh anh tôi như tìm được lại chính mình, vui vẻ hoạt bát, kể cho anh nghe tất cả những buồn vui, ước mơ của mình. Tôi được khóc thản nhiên, cười vui vẻ trước mặt anh mà không sợ hãi nữa. Và chuyện gì đến cũng phải đến, một cảm giác gì đó rất yêu thương trỗi dậy. Lần đầu tiên trong 27 năm, tôi muốn sống cho bản thân mình, tôi biết như thế sẽ phải làm tổn thương nhiều người, tôi muốn từ bỏ tất cả để yêu anh.
Tôi mạnh dạn nói chia tay với chồng sắp cưới, xin lỗi bố mẹ anh và quỳ xuống năn nỉ ba mẹ tôi để được hủy bỏ đám cưới. Tôi hứa với ba mẹ sẽ sống thật hạnh phúc. Ba giận và không nói gì từ đó cho đến tận bây giờ, mẹ buồn và khóc, sợ tôi yêu anh sẽ khổ vì mẹ nói anh từng trải qua một đời vợ rồi, sợ khi cưới tôi rồi cuối cùng cũng ly dị thôi. Tôi cứ lao vào yêu anh quên hết tất cả mọi thứ với niềm tin sẽ sống thật hạnh phúc cho ba mẹ vui lòng.