Thời gian trôi qua nhanh, mới đó đã 4 năm từ lúc ly hôn, những khi ốm đau không người chăm sóc tôi phải gửi con bên ngoại còn mình thui thủi ở nhà, tự kêu taxi đi khám bệnh, tự đi tiêm thuốc. Tôi buồn lắm nhưng rồi mọi việc cũng qua.
Tôi đã chịu nhiều áp lực từ công việc đến gia đình, con cái, nhưng không gì sợ bằng ánh mắt người đời soi mói và thích nói xấu người khác. Trong mắt người đời, phụ nữ có vấn đề mới ly hôn, hoặc nếu đã ly hôn rồi sẽ chẳng còn gì để mất, đằng nào chẳng ngã vào đàn ông khác để có được tiền trang trải cuộc sống. Tôi sống nghiêm túc chừng nào thì họ moi móc chừng ấy.
Từ nhỏ tôi rất ý thức việc tự lập, không bao giờ nghĩ đến lợi dụng người khác, bằng chứng tôi từng lấy người không bằng cấp, không tiền bạc làm chồng, vì vậy khi đọc suy nghĩ của người ta tôi rất buồn. Họ không tin trên đời có người trong sáng, không thích tiền cho không của người khác. Đối với họ mọi nỗ lực của tôi đã hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả.
Tôi hoang mang quá, giờ phải làm sao để thoát khỏi sự dòm ngó của thế gian? Rất mong nhận được chia sẻ của các bạn.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)