VN88 VN88

Tâm sự bị hàng xóm hại đời khi bước vào lớp một

Tôi tự tin vào bản thân, với những kế hoạch đã đề ra cho tương lai. Nhưng giờ tôi trở nên khép kin hơn, không tham gia bất kỳ hoạt động ngoại khóa nào. Tôi buồn và cũng khóc nhiều hơn, khóc hàng đêm mỗi khi vô tình nghĩ về quá khứ ghê sợ đó. Tôi cảm thấy sợ hãi chính bản thân mình.

Nhiều đêm khóc, một mình trong phòng lại khiến tôi hoang mang hơn. Tôi cảm thấy sợ bản thân, sợ những cảm xúc, ám ảnh đó. Tôi khóc, sợ hãi, cảm thấy lạc lõng giữa cuộc sống này. Tôi từng nghĩ sẽ nói với một ai đó, chia sẻ với người ta, nhưng ngay cả những người bạn, tôi cũng không thể bắt đầu được, tôi sợ những ánh mắt dò xét khi nhìn vào mình. Chỉ nghĩ tới chuyện đó thôi, nước mắt tôi đã bắt đầu rơi, điều duy nhất tôi làm được khi nghĩ về những ký ức đó.

Tôi được đánh giá là cô gái xinh xắn và thông minh, có thể vì thế tôi nhận được cảm tình từ những chàng trai xung quanh. Nhưng tôi không thể mở lòng được, nói đúng hơn là sợ bản thân mình. Nhiều lúc lang thang một mình, nhìn những đôi bạn trẻ khi ở quán cafe, rạp phim tôi như muốn bật khóc. Tôi từng như họ, mong muốn được yêu thương và nhận được sự quan tâm từ ai đó. Nhưng mỗi lần thử bắt đầu một mối quan hệ, thử hẹn hò với một ai đó tôi lại sợ hãi, sợ khi nhìn thẳng vào mắt họ vì lại có cảm giác họ đang nhìn thấy quá khứ của mình, xa lánh mình. Vì thế tôi không thể có tình cảm với một ai, nó dường như lấn át hết những tình cảm trong con người tôi.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.