Trong không khí vui vẻ và hòa đồng, tôi nghĩ những hành động đó cũng bình thường. Đến khi về lại thành phố, chúng tôi có vài lần đi ăn, cà phê, hầu như toàn do em chủ động mời. Đến một tối, em gọi tôi nói muốn đi dạo vì đang buồn. Chẳng hiểu sao tôi lại qua mà quên đi chuyện em có gia đình và tôi đã có bạn gái. Khuya đến, em nói hôm nay không về vì đang buồn chồng, nếu tôi không đi cùng em cũng đi một mình lang thang.
Như bị dồn vào một thế khó, tôi buộc phải theo. Đến trễ lắm em nói mệt và muốn ngủ, tôi không cách nào khác phải đưa em vào khách sạn để ngủ. Có lẽ đêm đó tôi cứng rắn hơn thì sẽ không xảy ra chuyện hôm nay. Khi vào khách sạn em không ngủ mà tiếp tục kể về những gì đang buồn và ôm lấy tôi. Bản năng của một người đàn ông trỗi dậy và tôi đã hôn em. Cả hai quấn lấy nhau và quên đi những ràng buộc của mình.
Sau hôm đó chúng tôi vẫn liên lạc qua Facebook và yahoo. Lại có thêm lần 2-3 ở khách sạn, tôi như quay cuồng trước người phụ nữ có gia đình từng trải. Vô tình tôi thấy em hay có điện thoại và cách trả lời cũng không bình thường. Những chuyến phượt sau em không đi với tôi nữa mà lại đi với những xế khác. Một lần đi ngang qua lúc em đang trả lời tin nhắn, tôi thấy trên dòng Hội thoại của em là tên anh bạn phượt lớn tuổi chung nhóm cùng dòng tin: Em cũng nhớ anh.