VN88 VN88

Tâm sự bị đánh chửi dù hết lòng chăm con riêng cho anh

Chẳng hiểu sao chúng tôi lại yêu nhau đến 6 năm trời, có người mới nhìn vào bảo tôi tham tiền của và hộ khẩu Hà Nội, thực tế không như mọi người nghĩ, đó cũng là lý do tôi đang ngồi đây viết những dòng chữ đầy tuyệt vọng này. 3 năm đầu yêu nhau tôi là sinh viên, anh là chủ doanh nghiệp nhỏ. Tiếng là chủ nhưng tôi chẳng biết anh kiếm được bao nhiêu, hàng tháng anh chỉ hỗ trợ tôi vài trăm nghìn đóng tiền nhà. Buổi tối tôi vẫn đi làm thêm coi như thu nhập chính, buổi trưa vẫn nấu nướng cho cả anh ăn cùng. Đi chơi hay ăn uống ở bên ngoài anh cũng chi, tuy nhiên không phải nhiều.

Anh chưa bao giờ chủ động tặng tôi thứ gì. Nhớ hồi ấy tôi còn đạp xe đi làm đến 23h đêm mới về, sau đó tích cóp mua được chiếc xe máy. Tưởng tôi mua xe anh phải mừng vì tôi không phải một mình đạp xe đi đêm nữa nhưng anh buông một câu xanh rờn “Em đi xe đạp anh thấy còn yêu em hơn”. Tôi đã suy nghĩ mãi không hiểu anh nói thế có ý gì, quyết định hỏi lại thì anh giải thích là em mà khổ cực anh càng thấy yêu. Anh hơn tôi một cái đầu, học đại học chính quy, vậy mà… tôi rất đau lòng. Người ta còn mong người mình yêu sung sướng chả được.

Rồi cuộc sống của tôi lại trôi đi với bao khó khăn khổ cực với người đàn ông đó. 6 năm coi như đã chín muồi, gia đình hai bên đã qua lại, chỉ có mẹ tôi không biết anh đã có một đời vợ và 2 con. Tôi cũng không đủ can đảm để nói ra điều đó, hơn nữa càng sống với anh tôi càng thấy anh ích kỷ và không có tình nghĩa. Điều đó thật khó để tôi có thể sống tiếp.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.