Dần dần mọi chuyện nguôi ngoai, tôi nhận ra rằng tôi may mắn khi đủ bản lĩnh để ly hôn chồng, mặc dù trước đó tôi tiếc nhiều thứ: tiếc tình yêu ngọt ngào 5 năm trong quá khứ, tiếc tuổi trẻ, tiếc tình cảm, tiếc tiền bạc mồ hôi công sức tôi đã đóng góp xây dựng cho gia đình chồng, và nhiều thứ khác; đồng thời luẩn quẩn với câu hỏi tại sao chồng phản bội tôi, tôi sai điều gì…
Khi ổn định hơn, tôi bắt đầu nghĩ đến bản thân, tôi nhận ra mình đã quá già nua cũ kỹ so với tuổi, tôi dành thời gian cho mình, ăn uống ngủ nghỉ điều độ, chăm sóc sức khỏe, nhan sắc, chăm chút đến trang phục, quần áo, đầu tóc… Những lúc rảnh rỗi tôi thư giãn, xem phim, đọc sách, chơi với con… Chỉ một thời gian ngắn sau tôi trở thành một bà mẹ độc thân quyến rũ, một người phụ nữ xinh đẹp, độc lập và tự tin.
Vốn là người làm công tác xã hội, tôi có khả năng ăn nói hoạt bát bẩm sinh, có khiếu thẩm mỹ, có giác quan thứ 6 có thể dễ dàng đọc được suy nghĩ của người khác (tất cả những điều này tôi luôn phát huy tốt trong công việc của mình nhưng trong tình yêu với chồng cũ tôi đã không sử dụng đến sau một thời gian yêu nhau vì quá tin tưởng vào tình yêu của anh dành cho tôi).
Ý thức được sự quyến rũ của mình, tôi trau chuốt cho bản thân từng lời ăn tiếng nói, điệu đi, dáng đứng, cử chỉ, ánh mắt, nụ cười, giọng nói…, từng cái quần, áo, phụ kiện tôi mặc mỗi khi tôi xuất hiện trong bất cứ trường hợp nào… Và tôi bắt đầu tìm kiếm cho mình một bờ vai để có thể dựa vào lúc cô đơn.