Anh từng tâm sự, người phụ nữ mất trinh chỉ có thuộc dạng hư hỏng, không biết trân trọng bản thân. Giờ chẳng khác nào anh đang dùng đồ thừa của người khác, anh cũng sợ sau này tôi không dạy được con và con lại đi theo vết xe đổ như mẹ. Lúc đó anh không thể nào tha thứ được. Từng lời tâm sự như vết dao cứa vào tâm can tôi, tôi không ngờ mất trinh lại đáng bị khinh bỉ, miệt thị đến vậy. Mới ngày nào anh còn bảo yêu tôi không toan tính hay vì một điều gì cả.
Lúc đầu yêu tôi, anh còn giấu tuổi, cái tuổi tôi kị lấy làm chồng. Anh còn hứa hẹn sẽ chăm sóc, yêu thương vô điều kiện, hứa với bố mẹ tôi là ở rể nếu tôi thích. Sau khi cưới thì khác, anh không bao giờ chia sẻ việc nhà với tôi, con cái cũng mặc tôi chăm. Anh đi nhậu không thèm gọi điện về báo, chỉ khi nào tôi gọi anh mới nói. Đêm nào cũng 12h đêm mới về, mặc kệ tôi và con nhỏ ở nhà, vậy mà tôi cũng chẳng được quyền trách anh vô tâm.
Giờ cuộc sống của gia đình tôi nhìn bề ngoài ai cũng nghĩ là hạnh phúc nhưng bên trong thì luôn có mâu thuẫn và chiến tranh lạnh. Có những lúc anh bảo sẽ bỏ qua hết mọi chuyện, cùng tôi vun đắp cho gia đình nhưng tôi nhận ra anh không làm được điều đó. Anh lạnh lùng, không quan tâm đến gia đình nữa, mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm.