Tôi mẫu thuẫn quá chăng? Bấy nhiêu thời gian anh làm tôi thiếu thốn, nghèo nàn sự quan tâm, anh đã lãng quên tôi đang cần gì nghĩ gì, mặc kệ tôi với những cảm xúc một mình bộn bề, mặc đôi mắt tôi ngấn lệ rồi sẽ tự khô, anh không mảy may an ủi, không chạnh lòng hay biểu lộ gì. Tôi chưa hề nhận từ anh một sự lo lắng quan tâm dù nhỏ để làm ấm lòng, tự ru ngủ rằng mình yêu anh.
Anh cho rằng biết tôi nghĩ gì nhưng không bộc lộ. Cái mà tôi nhận chỉ là sự lặng lẽ, đôi khi cứng nhắc mà có lẽ tôi cứ thản nhiên đón nhận. Tôi đã quá thỏa mãn để một lúc choàng tỉnh mình chẳng có
gì. Biết làm gì, làm sao mà nổi loạn được khi tôi không còn một mình, tôi còn có con, con cần mình, mình đã không may, chẳng lẽ lại làm khổ con? Tôi nông nổi, yếu đuối, do dự, nói nhưng chẳng làm được gì, tất cả lỗi là tôi.