Nói về vợ, tôi quen em trong thời còn sinh viên, lúc học năm cuối thì em mới ôn thi đại học, lúc tôi ra trường đi làm em bắt đầu đi học. Chúng tôi yêu nhau nhưng chưa hề nghĩ đến chuyện cưới xin vì em còn đi học mà tôi vẫn vất vả. Khoảng cách từ nơi em học đến chỗ tôi làm cách nhau hơn 100 km nhưng chúng tôi thường liên lạc qua điện thoại và hay đi xe khách đến thăm nhau. Cho tới khi em học năm cuối thì trong một lần nông nổi, chúng tôi lỡ có thai nên phải cưới gấp. Em hoảng sợ nên nhất định đòi bỏ cái thai còn tôi nhất định giữ lại, chính vì vậy mà việc cưới hỏi của chúng tôi lại tiến hành trong hoàn cảnh vội vã, khó khăn.
Chúng tôi chưa hề có một kế hoạch hay chuẩn bị cho tương lai, thay vào đó là khoản nợ mà tôi giấu em. Cưới xong chúng tôi lên thành phố ở trọ để tôi tiện việc đi làm. Em chưa có việc làm do đó sau cưới cuộc sống của gia đình nhỏ đều phụ thuộc vào đồng lương ít ỏi không đủ trả nợ của tôi.
Anh còn hạnh phúc hơn tôi bởi còn chia sẻ được với vợ, vợ anh vô tình, quay lưng với anh thì điều đó còn dễ chịu hơn. Tôi lại khác, không dám chia sẻ với vợ vì sợ em sẽ hoảng loạn và suy sụp, em biết tôi khó khăn nhưng sẽ không ngờ tới số nợ nần mà tôi đang ôm ấp. Em chưa đi làm được nên việc gì cũng cảm thấy tự ái và buồn bực, tôi không biết làm thế nào để em có thể thoải mái rời xa tôi mà làm lại cuộc đời.