Ba tôi đã qua đời, mẹ đang định cư ở nước ngoài, anh trai ở nhà vợ, mẹ con tôi được mẹ cho sống trong căn nhà 3 tầng lầu và đầy đủ tiện nghi. Mọi người nhìn vào tưởng tôi sung sướng lắm, tiền bạc rủng rỉnh, có xe tay ga để chạy, nhưng thực sự mọi người sẽ không tin tôi không có một đồng xu dính túi. Tất cả chi phí sinh hoạt và vật dụng cho con tôi sử dụng đều do họ chu cấp, tiền tháng mẹ tôi cho đều hết vì phải mua sữa, tã cho con trai và thức ăn, đồ dùng trong nhà.
Tôi nhiều khi thiếu tiền nhưng không bao giờ dám xin thêm mẹ và anh trai. Khi em bé được 15 tháng tôi có xin làm trợ lý tổ chức sự kiện ở một công ty nhưng lại bị thất nghiệp do kiến thức về kinh tế hạn chế, không đáp ứng được yêu cầu công việc. Thời gian này tôi có đi xin việc nhưng chưa công ty nào gọi. Mẹ và anh cứ nghĩ tôi có đi làm mà không biết tôi thất nghiệp.
Công việc của anh trai cũng khó khăn, ít khách hàng, mẹ sống ở Mỹ nhưng đi làm công nhân cực khổ, mẹ tôi vẫn thường nói đó là “đồng tiền xương máu”, tôi không thể nào nói với họ mình thất nghiệp và mẹ sẽ phải cho tôi thêm tiền. Mẹ kiếm tiền cực khổ, thường phải làm tăng ca, đau nhức chân tay, có khi gặp sự cố nguy hiểm đến tính mạng, nghĩ đến mẹ tôi xót xa và trách mình nhiều lắm.