Trường em học cách Hà Nội hơi xa nhưng tuần nào cũng gặp nhau. Mỗi cuối tuần em lại bắt xe lên Hà Nội nấu cho tôi những món ăn tôi thích, giặt giũ áo quần và chăm sóc tôi mọi thứ như một người vợ. Ngày tháng bên em thật đẹp nhưng do em học trường Y, lại thi muộn hai năm nên năm cuối em muốn chúng tôi tiến xa hơn khi ra trường. Vì lòng kiên trì muốn theo đuổi sự nghiệp thêm một thời gian, cộng với việc bố em có khả năng xin việc cho em vào chỗ tốt ở quê, trong khi tôi chưa nuôi nổi thân mình nên tôi muốn em quên tôi.
Em đã khóc rất nhiều, những lần cuối đó lần nào gặp nhau là lần đó áo tôi ướt hết. Em mong tôi suy nghĩ lại. Có lúc tôi nói đùa rằng sau này em ở vậy mà nuôi con anh nhé, em vẫn gật đầu đồng ý. Chúng tôi quyết định chia tay nhau trong nước mắt.
Một hôm em gọi điện hỏi thăm, tôi vui mừng khôn tả, như tìm lại thứ gì đó đã mất. Em hỏi thăm tôi và nói đã lấy chồng khi vẫn là sinh viên năm cuối. Chồng làm cùng quê với em. Tôi trách em tại sao không mời tôi dự đám cưới. Rồi em có thai. Cứ thế lâu lâu em nhớ tôi, lại gọi hỏi thăm vì tôi biết em vẫn còn yêu mình và lấy người kia chỉ để chấp nhận một vỏ bọc thôi.
Khi em mang thai được tám tháng, vợ chồng giận nhau và anh ta cắt viện trợ. Em gọi cho tôi tâm sự, thương quá tôi cũng dành dụm ít tiền để gửi cho em vào những tháng cuối. Em thầm cảm ơn tôi rất nhiều. Lúc này, khi em gần sinh tôi mới biết cái thai trong bụng em là của mình. Tôi hỏi tại sao giấu tôi? Em chỉ biết khóc và im lặng. Em nói sẽ không bao giờ liên quan đến tôi nữa, sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp cũng như hạnh phúc gia đình của tôi sau này.